Bạch Y Dưới Khóm Quỳnh Hoa - Chương 95: Quay về núi Đàm Hoa
Sau khi Hoàng đế bãi bỏ lệnh cấm với Hạo Phong, chàng quyết định về núi Đàm Hoa một chuyến để cho khuây khoả. Mỗi ngày ở trong hoàng cung, đối mặt với Hoàng đế khiến chàng rất mệt mỏi, bệnh tình không những không thuyên giảm mà ngày một trầm trọng hơn. Mặc dù Hoàng đế rất quan tâm, cưng chiều, nhưng sự sủng hạnh này của hắn chỉ mang đến cho chàng sự ngột ngạt khó chịu tận cùng. Hoàng đế đồng ý cho chàng đi, nhưng ra điều kiện chàng chỉ được ở ngoài cung không quá một tháng. Bây giờ đối với chàng, đừng nói chi một tháng, thoát khỏi cái lồng giam ấy một phút thôi cũng đủ hạnh phúc rồi.
Khi đến làng Thanh Hoa, Hạo Phong lại về thăm ngôi nhà nhỏ mà mình và bà Lý từng sinh sống. Chàng đứng trước cửa nhà, nhìn ra ngoài khoảng sân rộng, chợt nhớ tới lần trước nơi này đã từng vui vẻ rộn ràng biết bao nhiêu. Khi ấy, Tiểu Thanh như con chim non, líu ríu suốt ngày không biết chán. Vi Hàn thì lúc nào cũng vui vẻ, hào sảng. Thạch Đầu vẫn lặng lẽ ít nói. Trương y sư vừa bào chế thuốc, vừa hóng chuyện, chốc chốc lại mỉm cười. Khung cảnh bình yên, hạnh phúc ấy giờ đây chỉ còn là dĩ vãng xa vời.
Một tiếng ho phát ra từ chàng khiến Trương y sư lắc đầu, chau mày. Hạo Phong vô tình thấy vẻ mặt lo lắng của ông, vội đi vào nhà, tránh cho cơn gió lạnh làm bệnh tình trở nặng.
Những ngày sau đó, Hạo Phong đi dạo một vòng làng Thanh Hoa, thăm hỏi bà con trong làng, sau đó chàng vào rừng tìm Bạch Hổ. Vẫn như mọi lần, khi nhìn thấy Hạo Phong, Bạch Hổ vui mừng đẩy chàng ngã xuống đất, liếm tới tấp vào mặt chàng.
“Thật may vì còn có mày.” Hạo Phong buồn rầu xoa đầu nó.
Bạch Hổ không hiểu sao chàng buồn, nó chỉ biết cọ mặt vào ngực chàng thay cho lời an ủi. Hạo Phong cười, ôm nó, vùi mặt vào bộ lông trắng mềm ấm áp, sau đó ngủ quên đi mất. Lần đầu tiên kể từ khi Kỳ Phong đi, chàng có thể ngủ một giấc ngon lành không mộng mị mà chẳng cần ôm áo choàng của hắn.
Đang chơi vui vẻ mà chàng lại ngủ mất, vẻ mặt Bạch Hổ ỉu xìu. Nhưng nó biết chàng mệt, nên chỉ nằm im để chàng mượn bộ lông của mình đánh một giấc say nồng.
Sau nhiều ngày ở chơi với Bạch Hổ, Hạo Phong lên chùa Thiên Môn cầu nguyện, rồi xuống núi, quay lại làng Thanh Hoa. Trương y sư bắt mạch cho chàng, hôm nay dường như có chuyển biến tốt, nên vẻ mặt của y không còn nghiêm trọng như mọi lần.
“Coi như có dấu hiệu tích cực. Ở đây một thời gian, tịnh dưỡng cho tốt thì không còn lo ngại nữa rồi.”
Nghe y nói vậy chàng cũng mừng, mỉm cười cảm ơn y. Thời gian nửa tháng còn lại chắc cũng đủ để tịnh dưỡng rồi.
“Đừng cảm ơn, chỉ cần đừng tạo thêm việc làm cho thần là thần mừng lắm rồi. Thần đã già, chỉ muốn được an nhàn thôi.”
Chàng phì cười nhìn y:
“Ông chỉ hơn bốn mươi tuổi, sao lại nói mình già cơ chứ.”
Trương y sư không trả lời, chỉ lẳng lặng thu dọn y cụ rồi bước ra ngoài. Hạo Phong đi theo y: “Mấy bữa nay ông đã vất vả rồi, để tôi đi hái lá thuốc cho.”
Nói rồi, không cần y đồng ý, chàng giật cái giỏ trên tay của y, chạy đi. Hạo Phong đi bộ men theo con đường quen thuộc dẫn đến khu rừng dưới chân núi Đàm Hoa. Mỗi bước chân lại làm chàng nhớ tới lúc nhỏ, cũng nô nức chạy đi gặp Bạch Hổ thế này. Đã mấy ngày không gặp, bỗng dưng chàng lại thấy nhớ nó rồi.
Trên đường đi, Hạo Phong gặp một vài người dân trong làng đi đốn củi trở về. Họ kháo nhau một tin dữ:
“Phá kho lương thất bại, tứ điện hạ bị thương nặng, tam điện hạ tới cứu viện lập công lớn! Nghe nói thương thế của tứ điện hạ rất nghiêm trọng, có vẻ không xong rồi.”
Hạo Phong nghe người dân nói vậy, toàn thân bủn rủn. Chàng không kịp nghĩ gì nữa, vội vàng chạy về nhà, đi tới chuồng ngựa, leo lên lưng con tuấn mã của mình, thúc ngựa lao đi.
Trương y sư và Thạch Đầu nghe tiếng ngựa hí vang rền, cùng nhau chạy ra, giật mình khi thấy Hạo Phong có vẻ rất gấp gáp phi ngựa chạy băng băng ra khỏi làng. Thạch Đầu không biết chuyện gì xảy ra, khẩn trương chạy đến chuồng ngựa, nhảy lên lưng ngựa, đuổi theo chàng.
Cứ thế, Hạo Phong cầm chắc dây cương, cưỡi ngựa chạy nhanh như vũ bão. Chàng chỉ muốn thật nhanh chóng đến nơi biên cảnh, gặp lại Kỳ Phong. Một chiến thần bất khả chiến bại như hắn, làm sao có thể bị thương đến nguy kịch chứ? Chàng không muốn, chàng không muốn chứng kiến thêm một người nào ra đi nữa. Lần này, nếu người đó là Kỳ Phong, mọi gắng gượng thời gian qua của chàng sẽ sụp đổ mất, chàng sẽ chẳng thể kiên cường mà đứng dậy như mọi lần. Nghĩ tới đây, Hạo Phong càng chạy bạt mạng, băng qua rừng, qua núi, không quan tâm trên đường có bao nhiêu vật cản, điên cuồng lao về phía trước.
Con ngựa của Hạo Phong ngày đêm không ngơi nghỉ, kiệt sức ngã nhào, hất văng chàng từ trên lưng xuống. Trong khoảnh khắc đó, chàng đã có ý nghĩ phó mặc cho số phận an bài. Chỉ cần tiếp đất, chỉ cần một chút nữa thôi là chàng có thể đi gặp mọi người rồi. Nhưng lý trí lại níu kéo chàng quay về thực tại. Chàng đã nợ họ quá nhiều, nếu chứ thế mà đi thì làm sao có thể trả hết những ân tình bấy lâu nay. Nếu cứ thế mà đi, Thạch Đầu sẽ đau lòng biết chừng nào. Còn có cả người anh trai đang bị thương không rõ sống chết của mình nữa. Nghĩ tới đây, bằng một sức mạnh phi thường, chàng xoay người, lấy đà bay lên, dùng hết sức để tiếp đất ít gây tổn thương nhất có thể.
Hạo Phong nằm dài dưới mặt đất, nhìn con tuấn mã đã gắn bó với mình suốt bao dặm đường dài đang thoi thóp, chàng mới hoảng hốt nhận ra sự cố chấp của mình đã hại nó rồi. Chàng khó nhọc ngồi dậy, tiến tới gần nó. Con ngựa thở ra từng hơi yếu ớt, đôi mắt nâu nhìn chàng như oán trách. Hàng mi dài đen láy của nó buông xuống quá nửa đôi mắt. Rong ruổi theo chàng đi khắp đất trời, có lẽ nó đã quá mệt mỏi rồi. Hối hận khôn nguôi, Hạo Phong ôm lấy nó, cố đè nén tiếng nấc, nghe vị mặn đắng nơi cổ họng. Chàng muốn nói hai tiếng “xin lỗi”, nhưng lại thấy mình không đủ tư cách để nói, chỉ đành lẳng lặng vuốt ve nó, tiễn nó một đoạn sau cuối.
“Điện hạ!”
Một tiếng ngựa hí vang rền, Thạch Đầu từ xa đã đuổi kịp chàng. Gã vội phóng từ trên lưng ngựa xuống đến gần chàng. Quần áo Hạo Phong lấm lem bùn đất, thất thần bên xác ngựa, không để ý đến tiếng gọi của gã. Thạch Đầu nhìn thấy một bên cánh tay của chàng bị chảy máu, xót lòng xé ống tay áo, lẳng lặng băng bó lại. Lúc này, Hạo Phong mới giật mình quay sang, ôm chầm lấy gã, khóc không thành tiếng. Thạch Đầu vụng về vỗ vai chàng an ủi:
“Điện hạ đừng quá đau lòng.”
Sau khi chôn cất con ngựa, trời cũng chập choạng tối. Hạo Phong muốn tiếp tục hành trình nhưng bị Thạch Đầu ngăn lại:
“Không được, chúng ta hãy nghỉ ngơi qua đêm rồi đi tiếp. Ngài không có ngựa thì đi kiểu gì?”
“Em sẽ vào thôn trang tìm một con ngựa mới. Tứ ca đang bị thương nặng, em không thể ngồi yên.”
“Giờ này ai bán ngựa cho ngài? Nghe lời thuộc hạ, chờ qua đêm, thuộc hạ sẽ đi cùng ngài. Nếu cứ ngoan cố, chưa kịp gặp tứ điện hạ ngài đã ngã gục rồi. Tứ điện hạ bị thương, ngài muốn ngài ấy còn phải lo lắng cho ngài nữa sao?”
Thạch Đầu thuyết phục mãi, cuối cùng Hạo Phong cũng đồng ý ở lại. Hai người nghỉ ngơi ở một ngôi miếu bỏ hoang gặp dọc đường. Đêm nay sao mà dài đằng đẵng, gió lạnh từng cơn lùa qua vách gỗ, thấm vào người, quét ngang cõi lòng một mảnh băng giá. Hạo Phong co người lại, cố ngủ để quên đi chuyện vừa xảy ra ban chiều. Nhưng chàng đi gấp quá, không kịp mang áo choàng của Kỳ Phong, nằm trằn trọc mãi vẫn chẳng thể đi vào giấc ngủ. Đã bao lâu rồi, chàng vẫn chưa thể quen với việc thiếu hơi ấm của hắn. Thạch Đầu ngồi kế bên nhóm lửa, thấy Hạo Phong lăn qua lăn lại, hai mắt nhắm chặt nhưng nét mặt cứ nhăn lại đầy khổ sở. Gã đau lòng tiến tới gần chàng, đặt một tay lên trán chàng:
“Điện hạ khó chịu ở đâu?”
Hạo Phong chậm rãi mở mắt ra, lắc đầu:
“Em không ngủ được.”
Thạch Đầu biết chàng đã rất mệt rồi, nhưng chứng mất ngủ này ngoài Kỳ Phong ra không ai có thể chữa cho chàng. Gã lúng ta lúng túng không biết phải làm sao để giúp chàng. Mất một lúc lâu, gã mới sực nhớ ra một vật. Thạch Đầu lấy thanh kiếm mang theo bên mình ra, đưa cho chàng:
“Thanh kiếm này là do tứ điện hạ ban cho thuộc hạ. Nó đã từng được ngài ấy sử dụng qua vài lần. Hy vọng… hy vọng nó sẽ giúp được cho điện hạ.”
Hạo Phong bất ngờ nhìn thanh kiếm trên tay Thạch Đầu, vật này chàng đã từng thấy qua. Ngày trước, Kỳ Phong đặc biệt cho đúc thanh kiếm này để tặng Thạch Đầu. Ấy vậy mà hắn không dám nói là mình tặng, lại bảo đã từng sử dụng qua. Kỳ Phong là vậy, cứ âm thầm quan tâm mà sợ người khác nhìn ra tấm lòng mình. Hạo Phong mỉm cười, cầm thanh kiếm, ôm vào lòng:
“Cảm ơn anh…”
Quả nhiên, cách này của Thạch Đầu có công hiệu. Hạo Phong vừa ôm lấy thanh kiếm một lát là rơi vào giấc ngủ sâu. Gã ngồi bên cạnh ngắm nhìn chàng, bàn tay rụt rè thu hết can đảm chạm vào mặt chàng, vuốt nhẹ. Chỉ một lát thôi, rồi gã sẽ không bao giờ làm chuyện vượt quá bổn phận nữa. Nghĩ tới đây, gã cúi xuống, một nụ hôn thật khẽ như có như không lướt qua mi mắt chàng.