Cúi mình hôn em - Chương 01: "Chi bằng bán nó cho tôi?"
Chương 01: “Chi bằng bán nó cho tôi?”
Mùa xuân năm nay Kan vừa tròn hai mươi lăm tuổi. Suốt hai mươi lăm năm sống trên đời, hắn chưa từng có lấy một người yêu. Nhiều khi tự ngẫm, Kan thấy mình rõ ràng không phải là kẻ không có gia thế hay vẻ ngoài, cũng không đưa yêu cầu gì quá đặc biệt hay cao sang nhưng các cô gái có vẻ không hứng thú lắm với hắn. Thực tình thì hắn không quá rầu rĩ về chuyện đó, duy có một vấn đề hơi khó chịu. Kan trước sau gì cũng là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, tuy có thể tự mình giải quyết nhu cầu nhưng hắn cũng hay lui tới những chốn ăn chơi để tìm người. Kan còn nhớ cô gái đầu tiên ngủ với hắn cách đây năm năm, tóc đen mắt xanh và thân hình đầy đặn. Kan chọn cô ta vì bầu ngực tròn xinh xắn. Tuy nhiên, hắn cảm thấy việc chung chạ như vậy không hay tí nào nên vẫn thích có một người cho riêng mình hơn.
Ngày sinh nhật, hắn quyết định tự tặng cho mình một món quà. Phía Đông thành phố có một phiên chợ đặc biệt chỉ mở vào mùa xuân. Phiên chợ ấy kẻ bán và người mua trao đổi chỉ một món hàng duy nhất – nô lệ tình dục. Không như các cô gái điếm ở chốn thanh lâu tự bán mình và được chính quyền bảo hộ, những nô lệ tình dục này vốn là tù nhân chiến tranh và con cái chúng, những tử tù đánh đổi tự do cùng tư cách để được sống, hoặc những kẻ vay những món tiền khổng lồ đành dùng chính mình để trả nợ. Sau khi bị đóng dấu nung, chúng sẽ được đưa đến một trại huấn luyện để trở thành những công cụ tình dục. Chúng không được coi là người nữa mà chỉ là đồ vật phục vụ cho ham muốn thuần túy của chủ nhân. Người ta nói rằng thậm chí chúng cũng không nhớ mình đã từng là người.
Kan đến phiên chợ ấy vào một sáng mùa xuân ấm áp, có tiếng chim hót ríu rít hai bên đường hòa vào những cơn gió mát lành của buổi sớm mai. Hắn để ngựa phi nước kiệu, thong dong như một cuộc dạo chơi bình thường. Khu chợ dần hiện ra, khá tấp nập. Choàng một tấm áo khoác mỏng bên ngoài bộ quần áo thường ngày, hắn len lỏi vào trong sau khi cột ngựa vào gốc cây gần cổng.
Những dãy hàng rào bằng gỗ cao ngang hông người lớn phân biệt từng “gian hàng” của các tay buôn nô lệ. Mỗi “gian hàng” thực chất chỉ là khoảnh đất vuông được rào ba mặt, bên trong hàng rào là các “món hàng” được trưng bày, hoặc quỳ trên đất, hoặc bị trói trên cột gỗ. Tất cả chúng đều phải phô bày thân thể để khách đến mua dễ bề đánh giá chất lượng. Người ta chia chợ làm hai khu chính, một dành cho “hàng mới” và một dành cho “hàng đã dùng”. Ngay cả cái tên cũng đủ nói lên sự khác biệt. Hàng đã dùng chỉ bằng một nửa giá của hàng mới – những nô lệ vừa được huấn luyện xong. Tuy người ta bảo hàng cũ thuần phục hơn và đôi khi, nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng chúng vẫn không thể nào so với những tên nô lệ với thân thể còn nguyên chưa trầy xước; ngoài ra, không ít kẻ thấy việc tự bóp nát chút ít tính “người” còn sót lại trong những món hàng tình dục là điều thú vị.
Chính giữa khu chợ, ở nơi dựng sẵn một bục gỗ cao bắt mắt, những nô lệ có tư chất hiếm có đang được bán đấu giá, Kan không quá quan tâm đến hoạt động ấy vì hắn chỉ muốn một thứ để thỏa mãn khi cần, bỏ một món tiền lớn như vậy e rằng vung tay hơi quá. Kan trù tính sẽ chọn một nô lệ vừa mắt, trả tiền, nhận hàng rồi quay về nhà, vậy nên hắn đi ngay đến khu hàng mới sau khi vào bên trong. Thế nhưng mọi việc lại tốn nhiều thời gian hơn hắn nghĩ: tuy giá của hàng mới rẻ hơn hàng đem ra đấu giá thật đấy, đó vẫn không phải con số mà Kan bằng lòng chi trả. Kan chần chừ đôi giây rồi bước sang khu hàng cũ, có phần hơi vội vã. Tiếng roi quất, tiếng la hét của chủ nô và tiếng rên rỉ của nô lệ ở đây làm hắn khó chịu, đặc biệt những tiếng rên vốn là tiếng thét bị chặn lại bởi đồ bịt miệng. Chúng làm ruột hắn hơi nhộn nhạo.
Nếu giá tiền ở bên khu hàng mới làm hắn ngại thì chất lượng “món hàng” ở khu hàng cũ là lý do tương tự. Đa số chúng đều đã bị tổn hại, dù chủ hàng có cố gắng sửa sang thế nào cũng khó che đi những vết sứt sẹo trên người chúng. Kan thở dài, toan quay lại khu hàng mới, dù có đắt một chút nhưng cái giá đó rõ ràng xứng đáng so với lũ ngợm như thế này. Bỗng một tiếng quát làm hắn chú ý.
– Đứng dậy!
Gã chủ nô vừa quát vừa ra sức quất roi xuống lưng tên nô lệ. Hai tay nó bị trói vòng qua ôm lấy cây cột trồng giữa một gian hàng; với hai chân bị cùm vào hai bên thân cột, nó khuỵu xuống thành một tư thế gần như ngồi bệt. Kan nhận ra nó đã kiệt sức, nhưng mỗi lần ngọn roi chạm tới da thịt, thân mình nó lại ép chặt vào mặt gỗ tròn và giật đầu ra sau. Sau vài nhát roi nữa, gã chủ ra lệnh gỡ nó khỏi cây cột nhưng không phải để tha mà để trói nó lại với tư thế tương tự, chỉ khác là đối mặt với gã. Lần này, những vệt lằn xuất hiện trên ngực, bụng và đùi nó. Mảnh vải duy nhất trên người nó là mảnh giẻ bịt miệng, có lẽ để ngăn những tiếng rên khóc và những lời van xin. Kan không ngạc nhiên nếu gã kia định đánh nó đến chết. Trong một khắc trước khi hắn dợm bước đi, mắt hắn và nó đã chạm nhau. Trước khi Kan nhận ra mình đang làm gì, tay hắn đã bắt được ngọn roi.
– Cho tôi hỏi – Kan cười rồi nói – thay vì đánh chết thứ này, chi bằng bán nó cho tôi?
Gã chủ nheo mắt lại, nhìn hắn như đánh giá, đáp bằng một câu hỏi:
– Ngài có chắc là muốn mua?
– Giá bao nhiêu?
Một lúc sau, Kan được trao sợi thừng trói tên nô lệ với thân người đỏ lựng hàng chục vết roi. Dây trói thít lấy hai cổ tay nó trước khi cột vào cái khuy trên vòng cổ như để gây đau đớn nhiều hơn là giữ nó khỏi chạy thoát nếu muốn.
– Tên ngươi là gì?
Kan hỏi khi nhìn nó vất vả tựa vào cây cột để quỳ thẳng người, có hơi tiếc số tiền vừa bỏ ra. Người ta nói nô lệ tình dục vốn đã không còn tình cảm hay cảm xúc, chúng chỉ tồn tại để phục vụ nhu cầu của chủ nhân như một món đồ vật. Đối diện với ánh mắt vô cảm của nó lúc này, Kan chắc lời kêu cứu hiện lên trong đó ban nãy chỉ là do tưởng tượng. Đáng lẽ lúc nãy hắn nên trả giá; có kẻ đi buôn nào lại ngờ nghệch mua ngay với cái giá đầu tiên không kia chứ!
Tên nô lệ cố không để lộ sự ngạc nhiên; không có ai nghĩ đến việc hỏi tên của nó vì ai cũng biết nó đã không còn tên gọi nữa. Nó thầm nghĩ vị chủ nhân mới này thật kỳ lạ. Đầu cúi thấp, nó rụt rè trả lời:
– Thưa chủ nhân, tôi không có tên, thưa ngài.
Kan chợt nhớ mọi nô lệ đều đã đánh mất tên mình ngay khi dấu sắt nung được ấn vào cơ thể chúng, và chủ nhân sẽ gọi chúng bằng bất cứ những gì họ muốn, trừ một cái tên người.
– Bao nhiêu tuổi? – Kan hỏi tiếp.
– Mười chín, thưa ngài.
Nó quá gầy guộc so với tuổi, dấu xương sườn lộ ra nhấp nhô theo nhịp thở. Kan quay người, giật nhẹ sợi dây trói ra hiệu cho nó đi theo.
Đôi chân run rẩy đỡ lấy cơ thể, tên nô lệ loạng choạng bước đi. Mỗi bước chân đều gửi đau đớn đến khắp người nó, những vết roi nóng rát dưới ánh mặt trời ban trưa khiến hai mắt nó hoa lên nhưng nó không dám chần chừ dù chỉ một giây. Kan liếc nhìn thân hình run rẩy như mảnh giẻ trước gió đang khó nhọc bước theo mình, khẽ chép miệng. Thôi thì cũng đã lỡ mua rồi, đành cố gắng tận hưởng hết mức có thể vậy. Nghĩ đoạn, hắn rảo bước ra khỏi khu chợ.
Đang tháo ngựa, Kan bỗng nghe một tiếng chào.
– Có phải thiếu gia nhà Hankei bán tơ lụa đó không? Lâu quá không gặp!
Đó là một bạn hàng cũ của cha hắn. Người này trước kia làm ăn với các cửa hiệu của gia đình hắn một thời gian khá lâu, nhưng về sau lại chuyển sang kinh doanh thứ khác. Ông ta to béo, thấp người, vẻ mặt nhìn hồng hào tươi tắn. Kan khá thích ông ta. Sau vài câu xã giao, ông ta mới nhận ra thân hình trần truồng phía sau hắn, liền hỏi:
– Thiếu gia vừa mua nô lệ? Hàng cũ hay hàng mới?
– Hàng cũ thôi ạ. – Kan cười đáp – Tôi nghĩ chắc cũng không đến nỗi.
– Cậu đã kiểm hàng rồi chứ?
– Kiểm hàng?
– Ai cha… cậu chưa kiểm hàng đã vội mua sao? Để tôi xem nào.
Nói rồi ông ta kéo ngay tên nô lệ về phía mình, hoàn toàn không để tâm đến việc đang làm khiến nó đau đớn hơn, và bắt đầu sờ nắn dọc theo người nó. Tên nô lệ vẫn đứng yên, khi hai bàn tay kia lần xuống đến hông, nó tự động mở rộng hai chân hơn để nhận những nắn bóp ở háng lẫn những ngón tay chọc vào bên trong. Nó khuỵu xuống ngay khi được buông ra, hàm nghiến chặt. Ông bạn hàng cũ của cha Kan vừa lau tay vừa nói:
– Cũng khá. Cậu khéo chọn đấy.
Kan cười thay lời cảm ơn, tự hỏi không biết ông ta có nhận ra sự gượng gạo. Sau khi chào ông bạn hàng, hắn quay lại với tên nô lệ đang ngồi trên đất. Nó đã chuyển sang tư thế quỳ, chân mở rộng như một bắt buộc. Kan toan kéo nó đứng dậy thì một gã hàng rong bước về phía hắn, sốt sắng:
– Thiếu gia đây, xin hãy mua roi đi. Roi hàng chúng tôi có nhiều loại, lại rất bền chắc.
Trên tay gã có năm, sáu cây roi đủ loại, từ roi da cho đến roi bện bằng thừng. Tên nô lệ len lén liếc nhìn chúng, cân nhắc xem loại nào quất đau nhất như thể chính nó là người được mời mua. May mắn cho nó, Kan lắc đầu. Tuy vậy, gã bán roi vẫn cố nài.
– Thiếu gia, ngài không cần thúc thứ kia đi nhanh hơn sao? Nó chậm chạp quá rồi. Ngài xem, roi này quất rất đau…
Đã tiếc tiền vì mua hớ, lại bị người khác động vào nô lệ của mình, giờ còn có người đến chèo kéo hắn, Kan đâm ra hơi cáu. Gạt tên hàng rong sang một bên, hắn gằn giọng trước khi lên ngựa:
– Không phải việc của ngươi. Biến đi!
Kan thúc ngựa ra khỏi khu chợ, đi được một đoạn thì sợi dây trên tay hắn giật mạnh. Hắn ghìm cương lại, ngoái nhìn và thấy tên nô lệ ngã sõng soài trên đất. Nó run rẩy nâng người dậy bằng khuỷu tay vì hắn vẫn để nguyên dây trói ở cổ tay nó và lắp bắp câu xin lỗi. Tên nô lệ biết mình đã đến cực hạn; hình ảnh trước mắt nó trở nên mờ ảo, cổ họng nó như có lửa và hai chân không thể tiếp tục chống đỡ thân người được nữa. Kan ra lệnh:
– Mau đứng dậy.
Tên nô lệ dồn hết sức lực vào hai cẳng chân đã muốn nhũn ra, lảo đảo đứng lên. Kan thúc ngựa đi tiếp khi thấy nó có vẻ đã đứng vững, lần này ngựa hắn bước chậm rãi hơn. Tên nô lệ cố lê bước nhưng những vết thương trên người vắt kiệt sức của nó, cả đầu nó ong lên một tiếng trước khi hai gối khụy xuống lần nữa. Kan tặc lưỡi, phớt lờ những người đi đường đang bật cười ồ và xuống ngựa. Khác với lúc nãy, lần này tên nô lệ nằm bất động trên đất. Một gã lái buôn đi ngang qua tỏ vẻ thông cảm:
– Lẽ ra lúc nãy cậu nên mua một cây roi, nhưng giờ cậu có thể dùng tạm roi ngựa cũng được. Cứ quất thật đau, nó sẽ dậy ngay.
Do dự trước lời khuyên ấy, nhưng chợt nhớ nó vốn chẳng khác gì một chiếc vỏ rỗng, cộng với đường về nhà còn quá xa để mất thời gian hơn nữa, hắn rút roi.
Roi đầu tiên hắn quất không mạnh lắm, tên nô lệ không phản ứng gì. Hắn quất tiếp một roi, rồi một roi nữa và ngày càng thẳng tay hơn cho đến khi một nhát quất ngang lưng khiến nó bật ra một tiếng “a” nhỏ nhưng đau đớn. Hắn ngừng tay ngay lập tức. Cả người tên nô lệ run bần bật khi nó gượng dậy quỳ trên đất. Kan nghĩ mình đã đánh nó quá đau, dù sao thì nó cũng không còn cảm xúc chứ không phải đã mất hoàn toàn cảm giác. Ít ra nô lệ vẫn biết đau nên người ta mới dùng roi với chúng.
Phịch!
Tên nô lệ thậm chí chưa kịp quỳ thẳng người thì đã ngã xuống lần nữa. Trong cơn mê tỉnh, nó tưởng mình đang sống lại buổi sáng ban nãy, lúc mà nó hành hạ liên tục từ khi chợ được mở cho đến tận lúc được gỡ khỏi cây cột; tất cả chỉ vì nó cả gan trộm một mẩu bánh thừa trong bếp. Nó chỉ muốn mang chút thức ăn cho người bạn đang chịu nhục hình của mình. Trại nô lệ đầy người nhưng tốt với nó chỉ có mình cậu ta. Mấy ngày nay chủ nhân đã đưa người bạn đó vào trong một lều riêng, kín đáo, để làm gì thì ai cũng rõ. Nó e cậu ta sẽ chết, người duy nhất tử tế với nó sẽ chết!
Kan nhíu mày, cúi xuống định đỡ nó dậy. Tên nô lệ co người; bàn tay Kan khựng lại giữa chừng. Một giọt nước mắt trượt trên cái má lấm lem của nó, vẽ thành một đường loang loáng. Sống lưng Kan bỗng lạnh toát. Thoáng qua trong đôi tròng mắt kia là một tia tuyệt vọng, hệt như lúc hắn thấy nó bị trói vào cây cột, nhận mọi nhát roi mà không thể làm gì để bảo vệ mình.
– Làm ơn…
Câu chữ thoát khỏi miệng nó như một tiếng thở hắt trước khi nó lịm đi lần nữa. Kan đứng yên, bỗng nhiên cảm thấy mình hoàn toàn sai khi vung roi đánh nó.
[hết chương 01]