Cúi mình hôn em - Chương 06: "Ta sẽ bảo vệ ngươi."
Chương 06: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
– Nhanh nào!
Riel cố cài cúc áo thật nhanh nhưng mấy cái cúc cứ tuột khỏi ngón tay lóng ngóng của cậu. Kan hết kiên nhẫn bèn cài giúp cậu cho nhanh.
– Xin… xin lỗi ngài…
– Không sao.
Kan khẽ mỉm cười, cảm nhận được một nhịp tim khi tay hắn vô tình chạm vào lồng ngực người trước mặt. Riel không giấu nổi mình đang run nhè nhẹ. Hôm nay cậu sẽ được dẫn ra ngoài, chủ nhân có việc cần đến nhà đối tác nên phân cho cậu nài ngựa giúp ngài. Kan nhìn qua cũng biết Riel đang phấn khích đến mức nào, lòng thầm nghĩ sau này sẽ tìm dịp để cậu ra ngoài nhiều hơn.
– Đi thôi. – Cài xong hàng cúc, Kan vuốt vuốt hai vạt áo của Riel cho thẳng thớm rồi nắm tay cậu kéo nhẹ ra khỏi phòng.
Kan đã để Riel làm quen với ngựa từ hôm trước, hơn nữa Delphie cũng là một chú ngựa khá thuần nên cậu có thể dắt nó đi mà không gặp trở ngại gì. Thỉnh thoảng Riel ngoái nhìn người ngồi trên ngựa, cười bẽn lẽn. Kan nhìn nụ cười xinh xắn ấy, lại nhìn nắng lấp lánh trong đôi mắt nâu bao giờ cũng như ươn ướt nước, lòng bỗng rộn lên. Cứ thế, hai người một ngựa đi vào một khu phố sầm uất cho đến khi Kan ra hiệu dừng lại.
Buộc Delphie bên ngoài một cửa tiệm lớn náo nhiệt người ra kẻ vào, Kan dặn dò Riel đứng trông ngựa trước khi bước vào bên trong. Riel vừa vuốt vuốt mũi ngựa, vừa ngắm người qua lại tấp nập. Còn lại một mình cậu mới thấy sợ. Những người này liệu có ai từng đến chợ nô lệ chưa? Liệu họ có nhận ra cậu không? Xem chừng họ chỉ chú tâm vào việc của mình, không ai để ý đến một cậu nài ngựa nhỏ bé đứng nép cạnh con ngựa nâu. Riel kín đáo trút một hơi thở dài, cười khẽ khi Delphie dụi dụi mõm vào tai cậu.
– Ồ!
Một tiếng kêu thích thú vang lên ngay cạnh Riel, tiếp theo đó cậu thấy đầu mình ong lên và cậu té lăn trên đất. Delphie hí lên, bồn chồn gõ móng xuống mặt đường.
– Ra là mày, thằng nô lệ trộm cắp này. Ở với chủ mới coi bộ sung sướng quá hả? Còn được cho mặc đồ!
Đó là kẻ đã bán Riel cho Kan sau khi đánh cậu một trận thừa sống thiếu chết, và vừa đánh một bạt tai vào đầu cậu. Bất chấp trước mắt vẫn còn hoa lên, Riel thu mình theo phản xạ thành tư thế quỳ. Gã chủ nô liền đạp liên tiếp lên lưng cậu, quát:
– Thế nào? Thằng chủ mới chơi mày có sướng không? Trả lời ta…
Chưa dứt lời gã chủ nô đã ngã dúi vào đám đông hiếu kỳ đang vây lại. Kan chưa bao giờ thấy phẫn nộ đến thế, đã đá văng gã không chút nương tay.
– Cậu Hankei… – Chủ tiệm nghe ồn ào ngoài cửa nên theo hắn ra ngoài, lo lắng gọi nhưng dừng ngay khi hắn phẩy tay.
– Dám động đến người của nhà Hankei? Thật chán sống!
Kan vừa nói vừa thong thả bước lên, thần thái hắn hiện tại khiến mọi người đều phải lùi lại. Gã chủ nô chống một tay ngồi dậy, xoa xoa ngực nơi bị hắn đá trúng. Dù rất đau và hoảng sợ trước khí thế bức người của hắn – một thanh niên nhìn qua mảnh dẻ – nhưng gã vẫn cố gằn giọng.
– Nhà Hankei gì chứ! Chẳng qua là một lũ bán vải!
– À… – Kan nhếch môi cười – Vậy để xem ngươi còn mua gì được ở cái thành này khi động tới lũ bán vải này nhé!
Không sai, với những mối quan hệ chằng chịt của gia tộc mình trong giới thương buôn và quan chức Kan có thể dễ dàng chặt đứt nguồn sống của bất cứ ai trong giới bình dân. Số phận gã chủ nô coi như đã được định đoạt. Kan không thèm để ý đến kẻ đang bàng hoàng đấy nữa mà quay lại với cậu bé vẫn còn phủ phục trên đất từ nãy.
– Đứng lên, tháo ngựa đi!
Riel nhanh chóng vâng lời, nén đau mà đứng dậy. Trong một thoáng, cậu thấy hụt hẫng vì câu lệnh lạnh tanh của Kan nhưng nhanh chóng chấp nhận. Cậu mong gì chứ? Mong chủ nhân lại bế cậu lên an ủi giữa cặp mắt biết bao người sao? Kan tỏ ra không quan tâm gì đến cậu bé, chỉ bình thản quay sang chủ tiệm.
– Gây ồn ào trước tiệm của ngài, thật không phải. Cho phép tôi thêm mười cây lụa nữa trong đợt hàng lần này coi như là bồi thường, có được không ạ?
– Cậu Hankei không cần phải làm thế, cũng không phải chuyện gì to tát, chúng tôi không dám nhận đâu.
– Làm phiền việc buôn bán của ngài sao lại là chuyện nhỏ được. Ngài cứ nhận đi để chúng tôi yên lòng! Giờ cũng muộn rồi, tôi xin phép.
Không để người kia nói gì thêm, Kan nhanh chóng lên yên, ra hiệu cho Riel dắt ngựa đi.
Đến khi người ngựa đã ra gần đến cổng thành phía Nam vốn ít người qua lại, Kan liền dừng lại, nhấc bổng Riel lên ngựa và thúc cho Delphie phi nhanh về phía ngoại ô.
– Chủ nhân! – Riel kinh ngạc kêu lên.
– Yên nào, nếu không nhanh sẽ không kịp đâu.
Riel nín thinh, sợ hỏng việc của chủ. Ban nãy cậu đã khiến nhà chủ tốn mất mười cây lụa để giữ chuyện làm ăn suôn sẻ, nếu giờ còn làm Kan trễ nải công việc thì thật quá tệ hại. Riel không sợ bị phạt, cậu chỉ không muốn làm vướng chân Kan. Vó ngựa nước đại bỏ xa thành phố ồn ã sau lưng, mãi cho đến khi một màu xanh ngút ngàn hiện ra trước mắt Kan mới kìm cho ngựa chậm lại. Cánh đồng dâu đầu xuân đang lên mướt mắt, trải dài như muốn chạm vào cả chân trời màu xanh trong vắt khiến hai mắt Riel mở lớn.
Kan xuống ngựa cạnh một cái lán nhỏ dựng từ gỗ ván và lợp cọ. Thả cho Delphie tự do gặm cỏ, hắn đỡ Riel xuống.
– Thích không? Tất cả đều là của nhà Hankei đấy.
Hắn hỏi khi dẫn Riel vào cái lán. Bên trong lán rộng rãi đủ cho mười người, sạch sẽ và mát mẻ, ở giữa có bày sẵn một khay bánh ngọt cùng hoa quả. Riel chần chừ nhưng Kan cứ ấn cậu ngồi xuống bên cạnh, hắn nói:
– Không sao, ở đây không có ai, không cần phải ngại.
– Nhưng… thưa chủ nhân..
– Đây. – Kan ngắt lời Riel bằng cách dúi cho cậu một chiếc bánh sẵn trong khay. – Ăn đi, ta đã dặn người chuẩn bị đấy.
– Cảm… cảm ơn chủ nhân, nhưng xin ngài ăn trước đi ạ.
Riel nâng chiếc bánh mời Kan bằng hai tay, môi mỉm một nụ cười có phần ngại ngùng. Kan nhìn bộ dáng đã không còn hoảng sợ tuy vẫn vương chút e dè trước mặt, hài lòng đỡ lấy chiếc bánh, lại thuận tay kéo nhẹ Riel về phía mình.
Kan chưa vội ăn. Hắn đặt chiếc bánh sang bên, vuốt nhẹ lên lưng Riel mà hỏi:
– Còn đau không?
– Thưa chủ nhân, không ạ. – Riel ngạc nhiên. Hóa ra Kan vẫn để tâm đến việc xảy ra với cậu.
– Nếu đau thì cứ nói, ta sẽ giúp ngươi xoa thuốc.
Riel lắc đầu nhè nhẹ. Chỉ cần chủ nhân quan tâm một chút cậu đã thấy không còn đau đớn gì nữa cả, bỗng cậu cảm giác mình là nô lệ hạnh phúc nhất trên đời khi có được một người chủ như Kan.
Sau khi lấp đầy bụng bằng món bánh vừa mềm vừa ngọt dịu, Kan duỗi người nằm trên sàn gỗ, lim dim mắt. Riel lúc này mới nhìn chủ khó hiểu. Rốt cuộc Kan mang cậu theo đến nơi này là để làm gì? Ban đầu cậu nghĩ Kan muốn dùng mình để tiêu khiển, nhưng ăn xong bữa rồi mà chủ nhân vẫn chưa có động thái gì cả nên cậu có chút hoang mang. Kan cảm nhận được ánh mắt của cậu, liền hé mắt nhìn.
– Đang nghĩ gì thế?
– Thưa chủ nhân, ngài không muốn… dùng tôi ạ?
Kan hiểu ngay điều Riel đang muốn nói. Xoay người nằm nghiêng lại, hắn nheo mắt hỏi:
– Cứ mang ngươi theo là vì muốn dùng ngươi à? Quả thật rất tự tin.
Ý tứ châm chọc trong câu nói tức thì làm Riel hoảng hốt. Cậu vội quỳ dập đầu xin lỗi chủ. Kan lập tức biết mình đã lỡ lời. Với cậu bé hở một chút lại nghĩ người khác muốn đánh phạt mình như Riel, cách nói chuyện mỉa mai bông đùa của hắn hoàn toàn không thích hợp. Thở dài một hơi, hắn hỏi:
– Lần gần nhất chúng ta làm là lúc nào?
– Thưa ngài, là đêm hôm qua.
– Lần trước đó?
– Thưa, là đêm hôm kia ạ.
– Lần trước nữa là đêm hôm trước nữa phải không? Nói vậy ba ngày gần đây ngày nào cũng làm, cũng phải nghỉ ngơi một ngày chứ.
– Thưa…
– Hay là ngươi cũng muốn?
Kan nhướng mày. Riel khựng lại mất vài giây trước câu hỏi đó rồi mới trả lời:
– Thưa chủ nhân, chỉ cần ngài muốn thì tôi sẽ phục tùng ngay ạ.
Đương nhiên Kan đưa Riel đến đây hoàn toàn không phải vì nhục dục, khi nghe cậu nói như vậy hắn bèn hỏi:
– Trả lời thành thật cho ta biết, ngươi cảm thấy gì khi ta chạm vào ngươi?
Riel không lường trước câu hỏi này, sau cùng cậu đáp:
– Thưa ngài, tôi thích…
– Đừng có láo! – Kan quát, ngồi thẳng người dậy.
– Xin lỗi ngài, chủ nhân, tôi xin lỗi.
Kan mím môi, giận mình đã mất bình tĩnh mà làm Riel thêm sợ. Gần đây hắn gặp không ít khó khăn trong việc khống chế cảm xúc của mình, nhất là những chuyện có liên quan đến Riel như vụ ồn ào lúc nãy. Kan nghĩ mình đã có thể xử lý vụ đó êm thấm. Tuyệt đường sống của tên cục súc đó thì dễ như trở bàn tay nhưng kéo theo đó sẽ có lời ra tiếng vào rằng nhà Hankei cậy quyền thế và sản nghiệp của mình, vả lại giới thương buôn nô lệ cũng là loại người mà hắn không muốn dính dáng đến nhiều. Nhưng hắn không kiềm chế được khi vừa bước ra khỏi cửa, đập ngay vào mắt là cảnh tượng Riel quỳ mọp dưới đất, bất lực đưa lưng cho tên cục súc kia đạp lên. Tấm lưng nhỏ gầy mà mỗi lần hắn nhẹ nhàng xoa lên, Riel đều tỏ ra thật hạnh phúc.
– Được rồi. Bỏ qua chuyện này đi.
Riel ngước nhìn Kan bước qua mặt mình ra cửa sau của căn lán, tự hỏi không biết chủ nhân thực sự muốn nghe mình nói những gì. Kan mở cửa rồi bảo:
– Ra đây đi.
Riel nghe theo. Nắng chiều chiếu xiên qua cửa đổ vào trong lán một hình thang màu vàng mật. Kan ra ngoài, vẫy Riel theo mình.
– Ra đây nhìn xem. Ta mang ngươi đến đây là vì cái này đấy.
Cánh đồng dâu lúc nãy đã làm Riel sửng sốt lắm rồi, nhưng không thể so với cảnh này được. Mặt trời đỏ ối tỏa những tia sáng nhuộm thời khắc cuối ngày bằng một màu vàng cam huy hoàng mà quạnh quẽ. Ánh vàng rắc xuống như một lời tạm biệt, cũng là một lời hẹn gặp lại không bao giờ bị lỡ. Cảnh sắc tráng lệ mà bi ai dấy lên trong lòng Riel một nỗi buồn không tên. Nhìn sang Kan, nhịp thở của cậu chậm lại một nhịp. Ánh tà dương chiếu lên khiến khuôn mặt Kan sáng bừng, sáng đến từng sợi tóc. Riel nhận ra đây chính là mặt trời của cậu, là nguồn sáng duy nhất sưởi ấm cuộc đời cậu.
– Chủ nhân…
– Chuyện gì?
Chính là như thế! Khi cậu cất tiếng gọi, con người này sẽ quay lại nhìn về phía cậu như đã từng đáp lại tiếng kêu cứu trong câm lặng của cậu buổi sáng hôm ấy.
– Chủ nhân… lúc nãy ngài có hỏi tôi cảm thấy thế nào… sự thực là tôi cảm thấy rất sợ hãi.
Kan không ngờ Riel lại tiếp tục chủ đề lúc nãy, hắn mở miệng định nói nhưng cậu bé đã nói tiếp.
– Người ta làm tôi rất đau, làm những việc mà tôi không tưởng tượng được… Người ta… người ta trói tôi, đánh tôi… cho dù tôi cố ngoan ngoãn họ vẫn làm tôi đau… còn bắt tôi làm những việc thật… nhục nhã…
Nắng nhạt dần, lời của Riel cũng theo đó mà nhỏ lại. Nói xong cậu mới nhận ra mình thật to gan. Những lời vừa nãy hoàn toàn là cấm kỵ đối với một nô lệ vì nó phê bình cách nô lệ bị đối xử. Trong cái nhìn của xã hội này, nô lệ phải chịu nhục chịu đau là hợp lẽ. Nếu chủ nhân thấy những lời vừa nãy khó nghe, chắc chắn Riel sẽ bị trừng phạt thê thảm.
Kan có cảm tưởng như Riel đang cố thu mình lại thật nhỏ để tránh đi ánh mắt của hắn. Chậm rãi, hắn hỏi:
– Với ta thì sao?
Thân thể liêu xiêu của Riel đổ xuống chân Kan. Vừa vội vàng vừa kinh hoảng, cậu thanh minh:
– Không, thưa chủ nhân… Tôi không có ý phàn nàn về ngài… Không có, thưa chủ nhân… thưa chủ nhân…
Sâu trong tâm khảm Riel vẫn có một niềm tin rằng Kan sẽ không làm gì cậu, do đó cậu mới có thể to gan nói lên những lời kia. Tuy nhiên, niềm tin ấy quá nhỏ bé để cậu có thể tự tin đối mặt với hắn lúc này, bởi hiện thực chưa từng cho cậu thấy lòng trắc ẩn của chủ nô. Bất giác cậu thấy mình thật ngây thơ và ngu ngốc.
Kan lẳng lặng xoay bước vào trong lán rồi nói:
– Vào đây.
Trời lúc này đã tối hẳn, Kan thắp ngọn nến để sẵn trong góc đặt ra giữa lán. Ánh nến hắt lên khuôn mặt tái xanh của Riel lúc cậu đẩy cửa vào. Kan chợt nhận ra biểu cảm của Riel ngày càng rõ rệt, không còn là bộ mặt vờ thờ ơ nhưng đầy cam chịu như lúc đầu nữa, hắn có thể dễ dàng nhận ra cậu bé đang tột cùng lo sợ. Riel chậm rãi bước từng bước đến trước mặt Kan, quỳ xuống. Quan sát một lúc Kan mới bảo:
– Cởi áo quần ra, nằm xuống.
Giọng Kan không có vẻ tức giận hay phật lòng nhưng vẫn đủ làm cho Riel giật mình. Cởi quần áo xếp ngay ngắn sang một bên, cậu nằm xuống, co và mở rộng hai chân đồng thời đặt hai tay dọc theo thân người đúng như yêu cầu. Ánh nến lập lòe đủ để Kan nhìn rõ thân thể Riel. Mảnh mai. Sứt sẹo. Kan có thể thấy ngón tay và ngón chân cậu bấm xuống sàn khi hắn hỏi:
– Lần đầu tiên của ngươi như thế nào?
Riel không ngờ đến câu hỏi này, nhất thời miệng cậu há ra nhưng không nói được một lời nào. Không phải cậu không nhớ đến lần đầu tiên người ta chiếm đoạt cơ thể cậu, tước đoạt tự do của cậu, trái lại cậu nhớ rõ đến mức không biết phải bắt đầu kể từ đâu.
– Thưa ngài… – Mãi một lúc sau Kan mới nghe Riel cất giọng rụt rè – Rất kinh hoàng…
Rất đáng sợ. Rất đau đớn. Cơn đau thể xác đi kèm với những bài học cũng đau đớn không kém. Cậu bị ép phải trở thành một thứ công cụ không còn giá trị làm người, không còn lòng tự tôn, không còn một quyền lợi nào. Sống chỉ để phục tùng và phục vụ những con người mà cậu phải gọi là “chủ nhân”, những con người lấy sợ hãi và đau đớn của cậu làm vui. Đó cũng là lần đầu tiên cậu nhận ra mình nhỏ nhoi và bất lực đến thế nào khi thấy cuộc đời mình hoàn toàn nằm trong tay kẻ khác.
Cảm xúc của ngày đó tràn lên như lũ, nghẹn lại ở cổ họng Riel khiến cậu không nói thêm được một câu nào nữa. Tuy nhiên, ba từ kia đã là đủ với Kan. Hắn chống tay hai bên đầu Riel, hỏi:
– Vậy ngươi có sợ ta chạm vào không?
– Thưa chủ nhân, có, nhưng không giống với trước đây, với ngài là một nỗi sợ rất khác.
– Ta có làm ngươi đau không? – Hai tay hắn đã ôm lấy đầu cậu bé, nhìn sâu vào đôi mắt hoang mang.
– Thưa chủ nhân, có… nhưng không bằng trước đây, vả lại cũng rất khác.
– Khác thế nào?
– Thưa chủ nhân, cơn đau qua rất nhanh, thay vào đó là một cảm giác khác.
– Khoái cảm?
– … Vâng, thưa chủ nhân…
Riel lo lắng đáp. Cơ thể mới lớn không phải chưa từng trải qua kích thích, nhưng mỗi lần như thế cậu đều bị chửi mắng là dâm đãng rồi bị trừng phạt. Dần dần, cậu mất cảm giác với những hành động xác thịt trừ những khi bị ép phải dùng thuốc, nhưng những lần hầu hạ Kan đã mang những cảm xúc khoan khoái trở lại. Dưới thân thể Kan, Riel đã phản ứng lại những động chạm ngày một nhiều hơn. Cậu đã cương lên, đã xuất ra. Và giờ đây cậu sợ chủ nhân cũng sẽ dùng những lời lẽ cay độc kia để làm nhục cậu.
– Tốt lắm. – Kan cúi xuống hôn lên trán Riel. Tuy đã quen với những cái hôn nhẹ của chủ nhưng Riel không khỏi ngạc nhiên trong tình huống này. Kan trả lời những câu hỏi không lời của cậu. – Ngươi thành thật với ta, rất tốt.
Trong một giây đột nhiên Riel rướn người lên, khi cậu ý thức được hành động của mình thì hai tay cậu đã ôm chặt cổ Kan, hai chân cũng vòng qua eo hắn. Vì đang trần truồng nên phần da thịt giữa hai chân cậu cạ nhẹ vào lớp vải quần của người nằm trên. Hoảng hốt, cậu định buông tay nhưng Kan đã ôm ngang vai cậu bằng một tay, tay kia hắn nhẹ nhàng luồn xuống dưới. Trại huấn luyện đã bôi một loại thuốc đặc chế khiến lông ở vùng kín của Riel không thể mọc được nữa nên khi tay của Kan vuốt qua, hắn liền cảm nhận được một cơ thể trơn láng và mềm rũ. Cơ bắp của Riel lập tức gồng lên. Cậu run rẩy, sợ chủ nhân sẽ xiết tay lại mà phạt mình.
– Đừng sợ, – Giọng Kan vang bên tai cậu. – ta không muốn ngươi sợ ta.
Riel bỗng nhận ra Kan không thường chạm vào phần thân thể đó của cậu, tính ra cho đến nay cũng chỉ mới ba lần. Kan nhẹ nhàng xoa vuốt và tiếp tục trấn an.
– Đừng sợ. Ta đã làm đau ngươi bao giờ chưa? Riel, ngoan, đừng sợ.
Khi nghe tên mình thoát ra khỏi miệng Kan, Riel biết người kia nói thật. Kan sẽ không làm đau cậu, ít nhất là bây giờ. Vẫn giữ trong tay phần cơ thể yếu ớt nhất của Riel, Kan hỏi sau khi chắc chắn nhịp thở của cậu đã vững vàng hơn:
– Thành thật nói cho ta biết ngươi muốn được đối xử như thế nào?
– Thưa chủ nhân… tôi không dám…
– Nói đi, Riel, tin ta.
“Tin ta. Ta sẽ không làm hại đến ngươi. Ngươi đang được an toàn”. Một lời của Kan khiến tim Riel như nảy lên, cuối cùng cậu chậm rãi trả lời:
– Thưa chủ nhân, xin ngài đừng…
Một tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài cắt ngang câu nói của Riel, tiếp theo đó là một giọng gấp gáp thông báo:
– Thiếu gia, lão gia đã về. Ông gọi cậu trở về gấp.
– Có chuyện gì?
– Chuyện cậu đánh người chiều nay đã lọt đến tai lão gia, ông đang rất tức giận.
Động tác sửa áo của Kan ngừng lại giữa chừng, một giây sau hắn mới trả lời:
– Về trước đi, ta sẽ về ngay.
– Vâng, thưa thiếu gia.
Đợi tiếng bước chân ngoài cửa xa dần Kan mới quay sang khoác lên vai Riel chiếc áo, ra hiệu cho cậu mặc quần áo chỉnh tề rồi mới ra ngoài huýt sáo gọi Delphine.
Nhấc Riel lên ngựa rồi nhảy lên sau, Kan sắp xếp cho cậu ngồi quay mặt về phía mình rồi nói:
– Ôm chặt lấy ta.
Thúc ngựa phi nước đại về nhà, Kan không muốn chậm trễ. Thường hắn không hay thấy cha mình giận dữ, ông bao giờ cũng rất điềm tĩnh giải quyết mọi sự. Kan vốn không hay màng đến thái độ của cha, nhưng hôm nay hắn có một linh cảm mạnh mẽ rằng chuyện sắp tới có liên quan đến cậu bé đang cố gắng ôm chặt lấy hắn bằng cả hai tay và hai chân đây.
Ngựa gần đến cổng nhà, Kan ghìm cương lại. Đôi tay Riel quàng qua cổ hắn lỏng dần theo vó ngựa đang thong thả tiến lại gần cánh cổng mở sẵn. Trước khi Delphine dừng hẳn lại, Kan cúi xuống bắt gặp mắt Riel đang ngước lên nhìn mình, hắn buột miệng buông một câu như trấn an:
– Ta sẽ bảo vệ ngươi.
Giao ngựa cho gia nhân dẫn đi, Kan bước vào nhà, theo sau hắn là Riel đang rối tung vì những cảm xúc trong lòng.
[hết chương 06]