Cúi mình hôn em - Chương 22: "Riel, em có hứa không?"
Chương 22: “Riel, em có hứa không?”
Philias đưa Kan và Riel vào phòng khách trong viện của anh. Căn phòng không xây tường kín mà mở cửa hướng ra khoảnh sân vườn nằm giữa viện cho thoáng khí, bên trong phòng trải thảm, bày bàn thấp ngay chính giữa để khách có thể thoải mái ngồi trên sàn, dựa lưng vào đống gối tựa vừa to vừa êm, hai bên tường là kệ gỗ cao đến trần, bên trên bày mấy món đồ lạ lùng thay vì sách vở. Riel đoán Philias thu thập được mấy món này từ các chuyến đi, giống như quả cầu tre có lục lạc kia. Cậu len lén đưa mắt nhìn một lượt, không thấy quả cầu thì trong lòng hơi hụt hẫng. Thế nhưng bây giờ nào phải lúc để tìm đồ chơi, cậu nhanh chóng gạt đi, tự trách mình xao nhãng.
Ba người yên vị quanh chiếc bàn, ban đầu Riel định quỳ bên mép thảm đúng theo thân phận, nhưng ngặt nỗi Kan không hề có ý định buông tay cậu ra, thế là cậu đành ngồi bên cạnh hắn. Cậu cúi mặt nhìn hoa văn trên thảm khi Philias rót hai tách trà, đương nhiên rồi, không có phần cho nô lệ.
Kan nhấc cái tách đang bốc hơi nóng đặt trước mặt mình thổi qua một lượt rồi đưa cho Riel.
– Em uống đi.
Riel không dám từ chối dây dưa, đành miễn cưỡng nhận lấy, nhưng cậu cũng không dám uống hớp nào. Philias thở dài, rót thêm một tách khác đẩy đến cho Kan, bảo:
– Ít ra cũng nên nhấp môi rồi mới thưởng cho nó chứ.
Nhấp môi để tách trà mới rót biến thành tách trà thừa, nô lệ chỉ có thể hưởng những thứ như thế. Kan mỉm cười, nói rành rọt:
– Em chưa bao giờ để em ấy ăn uống đồ thừa.
– Vì? – Philias không nhịn được, phải hỏi xem lý do của sự đối xử đặc biệt này là gì.
– Em không nỡ.
Kan nhớ lại ngày đầu tiên mua Riel về, cậu nhóc gầy gò khắp người đầy vết lằn trần truồng quỳ giữa chợ, lảo đảo, run rẩy, yếu đến mức không thể đi theo ngựa của hắn, thế mà hắn còn vung roi quất cậu, quất rất đau. Lúc đó Riel đã vô thức chảy nước mắt trước khi ngất đi, còn Kan về sau không nỡ khắt khe với cậu nữa. Cậu như con mèo nhỏ bị người ta đánh đập, hoảng loạn thất thần, ngước đôi con ngươi ngập tràn sợ hãi nhìn hắn, trông mong hắn đừng ra tay tàn nhẫn. Bất giác hắn càng lúc càng dịu dàng với cậu, không để cậu chịu đau đớn, thậm chí còn muốn dành cho cậu những thứ ngon lành, đẹp đẽ. Riel khẽ run lên khi nghe hắn nói, cậu xiết chặt bàn tay cầm tách, lưỡng lự một hồi rồi nâng lên uống một ngụm. Kan lại cười, lúc này mới uống trà của mình.
– Hừ, thế mà chú nỡ bỏ cha mẹ để chọn nó đấy, sẵn sàng đi khỏi nhà cơ.
– Xem ai đang nói kìa. Ngày nào mẹ hai cũng nhắc Philias Philias, nghe mà sốt ruột theo.
– So sánh được chắc?
– Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, em chọn bạn đời thì có gì sai? Còn anh đi biệt cả năm không thấy mặt, bây giờ lại thể hiện đấy à?
– Để mấy cái lý lẽ ấy mà nói với cha mẹ. – Philias cười. – Giờ thì khác rồi, anh sẽ nhúng tay vào chuyện lớn chuyện nhỏ ở nhà này đấy.
Không khí trong phòng trầm hẳn xuống. Qua một lúc, Kan cất tiếng hỏi:
– Anh sắp xếp xe ngựa đón em ở cảng là có ý gì?
Khi tàu cập cảng sáng nay, Kan nóng ruột đến mức chỉ muốn về nhà ngay tức khắc, nhưng hắn không ngờ một cỗ xe của nhà Hankei đã sẵn sàng ngay tại nơi đón khách xuống tàu. Cỗ xe hai ngựa không có gì đặc biệt, chỉ có điều hắn buộc phải chú ý khi một trong hai con ngựa thắng vào đó lại là Delphie – con ngựa nâu yêu quý của hắn, con ngựa chỉ dùng để cưỡi chứ không dùng để kéo xe, đã vậy trên xe còn đặt sẵn yên cương. Thế này thì rành rành là muốn hắn cưỡi ngựa rồi. Kan nghĩ ngợi mấy giây, dứt khoát tháo ngựa khỏi cỗ xe, thắng yên cương rồi thúc Delphie phi về phía trung tâm thành phố, trên đường đi hắn đã kịp biết chuyện gì đang xảy ra nên tức tốc hướng về cổng thành bắc, may mà vừa kịp lúc. Ai đã sắp đặt những ngựa những yên ấy cho Kan? Khi Philias xuất hiện thì đó không còn là một câu hỏi chưa được giải với hắn nữa.
– Đánh cược một phen. – Biểu cảm trên mặt Philias gần như không nhìn rõ được trong ánh lửa đèn dầu. – Xem anh phải tốn công đấu với chú, hay chú tự rời thành, tự tay dâng đất cho anh.
– Quả nhiên.
Philias dùng Riel để làm con tin, và nếu Kan không muốn bị chiếu tướng thì phải hi sinh quân cờ ấy. Philias đánh cược vào tình cảm Kan dành cho thằng nhóc dục nô này, anh biết nó sẵn sàng đâm mũi kéo vào cổ và chống đối anh vì Kan, nhưng còn về phía cậu em của anh thì thế nào? Philias cho rằng việc đồng ý nhận chuyến làm ăn trên đảo để đổi cho nhóc nô lệ không bị phạt là điều lớn lao nhất Kan có thể làm. Song anh không biết rằng Kan trở về vốn là vì Riel, ngay từ đầu hắn đã muốn Riel bình an vô sự, do đó ván cược này Philias đã thắng từ trong trứng nước. Kan tình nguyện thí quân tướng để đổi lấy quân tốt thấp kém nhất bàn cờ.
Nghĩ một chốc, Kan lại hỏi tiếp:
– Trước giờ anh như kẻ đứng ngoài, vì cớ gì lại đổi ý?
– Trước giờ chú luôn vì gia tộc này, vì cớ gì lại gạt tất cả sang bên?
– Em làm đủ rồi.
– Vừa hay, anh chơi đủ rồi.
Hai anh em lại im lặng uống trà.
Nghe qua đoạn đối thoại, Riel cũng hiểu được phần nào quyết định của cả hai, nhưng sâu trong tâm khảm cậu vẫn thấy không cam lòng. Ở chung với nhau đã lâu, cậu biết Kan có bao giờ lơ là, không bỏ công dốc sức để việc kinh doanh thuận lợi đâu, mà hắn cũng chẳng phải loại người dễ dàng buông tay khỏi những thứ của mình, thế nhưng giờ đây hắn chỉ nói một câu nhẹ như không và xem như chuyện này đã quyết. Riel thảng thốt. Là vì cậu. Cậu đã kéo Mặt trời của mình xuống bùn mất rồi. Mặt trời là của mọi người, cậu làm gì có tư cách chiếm làm của riêng, một thứ chìm ở đáy hố bùn tanh tưởi như cậu chỉ xứng đáng làm bạn với giá băng lạnh lẽo. Riel cắn môi. Nhưng lạnh quá, cậu lạnh và đau lắm. Dù đã cố đẩy Mặt trời đi song cậu vẫn luyến tiếc hơi ấm ấy. Giả như chưa từng gặp gỡ, chưa từng chìm trong cái ôm ấm áp của Kan, cậu sẽ đủ can đảm để dứt khoát từ chối, để đẩy hắn ra, chỉ là bây giờ mọi thứ đã muộn.
Riel suýt tuột tay đánh đổ tách trà trong lúc ngẩn ngơ, may mà Kan giữ lại cho cậu kịp thời. Philias bật cười:
– Đói đến mức cái tách cũng cầm không xong à? Cũng phải, đến giờ ăn rồi còn gì. – Anh chống bàn đứng dậy. – Thôi được rồi, không cho ăn đồ thừa thì không cho ăn đồ thừa, tôi đích thân xuống bếp nấu cho hai cậu bát mì vậy.
Nơi ở của Philias không cắt đặt nhiều người hầu vào ban đêm, mà anh cũng không muốn gọi gia nhân đến vì ngại chuyện Kan đang ở đây sẽ theo tiếng gió truyền lên nhà chính, đến tai cha anh. Nhìn đôi tình nhân quyến luyến, anh cũng hiểu cái “không nỡ” mà Kan nói đến là thế nào. Hiểu là thế, nhưng chẳng biết tại sao trông hai đứa dựa sát vào nhau vẫn cứ thấy ghét. Bước ra đến cửa, anh chợt quay đầu lại bảo:
– Còn ngồi yên đấy chờ ăn thật à? Không định giúp?
Kan hơi sững ra, sau đó vội vàng đứng dậy. Riel đương nhiên cũng không ngồi yên, líu ríu theo hai người vào trong bếp. Philias khá rành chuyện bếp núc nhờ bôn ba bên ngoài lâu ngày, nấu một bát mì không thể làm khó được anh, nhưng Kan cũng không rơi vào cảnh lóng ngóng trong bếp, đây mới là điều khiến Riel ngạc nhiên. Nhóm lò, cắt thái rau củ, thịt thà… hắn đều khá rành rẽ, rốt cuộc chỉ có mình cậu không biết làm gì, chỉ ngồi ngây trong một góc.
– Đi sắc thuốc bên nhà ngoại mấy tháng thôi mà đã rành quá nhỉ?
Trong bếp có sẵn bột mì đã ủ, Philias vừa cán bột vừa nói khi thấy Kan thêm củi cho vừa độ lửa nấu nước dùng, Kan đáp:
– Huynh trưởng quá khen. – Rồi hắn quay sang Riel, đưa cho cậu cái rổ nhỏ đựng trứng luộc. – Em bóc trứng đi này, cẩn thận kẻo bỏng tay.
Khác nào chăm đứa con nít không? Philias không nhịn được, thừa lúc Kan quay đi thì làm mặt xấu. Sợ nó buồn nên kiếm việc cho nó làm chứ gì, hết thuốc chữa thật rồi.
Mì cắt ra vừa đủ ba bát, nước dùng nấu bằng thịt gà được chan vào, thêm rau củ và trứng, thế là đã xong bữa tối. Ba người bưng mì quay lại phòng khách, sáng sủa hơn dưới bếp nhiều.
Ngồi cùng hai đứa vai vế nhỏ hơn mình, Philias không kiêng dè gì, động đũa luôn.
– Ăn đi còn đỡ đòn của cha của mẹ.
– Mời huynh trưởng.
– Mời… đại thiếu gia, mời chủ nhân.
Kan ngưng lại một giây rồi mới gắp đũa đầu tiên. Trên bàn ăn thì không tán gẫu, thế nên không ai nói câu nào nữa, chỉ chăm chú vào bát của mình. Lúc Kan ăn được non nửa bát, cửa phòng đột ngột bị kéo bật ra, vừa ngẩng lên hắn đã sững cả người, kinh ngạc còn hơn nhìn thấy Philias ban nãy.
Đại phu nhân Liena đứng ngay ở cửa, hai bà vú hay theo hầu cúi người đứng hai bên. Bà nhìn đứa con trai lớn xa nhà lâu ngày mà không tìm đến gặp mình, lại còn đang lặng lẽ ngồi ăn bữa tối đạm bạc, bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang trong lòng không thể thốt ra được bằng lời đành phải dồn lên mắt. Kan gác đũa, chậm chạp đứng lên, Philias cũng đứng theo, Riel thì quỳ sát đất. Liena quét mắt qua cả ba, không một ai dám động đậy hay nói lời nào, mãi một lúc sau Kan mới gọi khẽ:
– Mẹ…
Rồi im bặt. Hắn không biết phải nói gì hay phải nói thế nào, cảm giác tội lỗi bị đè xuống bấy giờ mới trỗi dậy, cuồn cuộn dâng lên như muốn nhấn chìm tim hắn. Nhưng hắn vẫn không tránh ánh mắt của mẹ, chịu đựng cho đến khi bà nói:
– Ăn xong rồi sang thư phòng gặp ta và cha con.
Bà quay lưng, nói thêm một câu rồi mới rời đi hẳn:
– Mang cả nó theo.
Liena đi rồi, Kan đứng thêm một lúc trước khi ngồi xuống nâng Riel dậy. Hắn đặt đũa trở lại vào tay cậu, nhẹ nhàng bảo:
– Em ăn hết rồi mình mới sang bên đó.
– Chủ nhân…
– Ngoan, không sao đâu.
– Mẹ đúng là… – Philias cũng quay lại với bát mì đang ăn dở. – nhanh nhạy thật.
Riel liếc nhanh về phía Philias, dù biết rằng không nên nhưng suy nghĩ đây là một trò dàn dựng của người này cứ mắc lại trong đầu cậu, không thể tống đi được. Chẳng thể trách cậu, mới hôm trước chính miệng Philias còn thừa nhận anh là người đứng sau những tin đồn về Kan mà người ta đang rỉ tai nhau khắp thành. Kan bắt được cái nhìn đó bèn đưa tay xoa nhẹ đầu cậu, giải thích:
– Không phải huynh trưởng báo tin đâu.
– Oan uổng cho tôi quá. – Than xong Philias húp cạn nước mì.
Kan không hiểu Philias nhiều thứ, duy chỉ có cách hành xử là hắn hiểu rõ. Anh có thể bày những chuyện như tạo tin đồn thổi hòng làm giảm khí thế của đối thủ, nhưng nhân lúc đối phương sa cơ mà đóng vai người tốt để tìm cơ hội bỏ đá xuống giếng thì không. Hắn hiểu vì hắn cũng thế, chỉ là những mánh khóe ngầm của hắn không dứt khoát và hiểm hóc bằng anh, dù số lần Philias thực sự ra tay không hề nhiều. Nhưng thế cũng đủ để cha hắn không nguôi hy vọng đứa con trai trưởng sẽ thôi dấn thân phiêu lưu và sớm quay về nhà hẳn, giờ thì ông đã toại nguyện rồi.
Ánh mắt Kan đanh lại. Cha hắn đã có thứ mà ông muốn, đổi lại hắn cũng phải lấy thứ thực sự thuộc về mình. Hắn quay sang xem Riel đã ăn xong chưa, thấy cậu đã ngưng đũa, trong bát chỉ còn nước dùng nên cũng không ép thêm. Chờ qua một tuần trà, hắn nói:
– Mình đi được rồi.
Trên hành lang gỗ dẫn đến thư phòng, Kan dắt tay Riel, lúc gần đến nơi, hắn nâng tay trái của cậu lên, hôn vào chiếc nhẫn ngọc nơi ngón áp út.
– Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, nên em cũng đừng nghĩ đến việc rời xa anh. Riel, em có hứa không?
Riel đã thấy phản ứng của cha và mẹ hắn, Kan có thể đoán được cậu đang nghĩ gì. Từ lúc ở ngoài cổng đến khi vào viện của Philias, hắn vẫn chưa kịp nói rõ với cậu, cho nên nhân lúc này hắn phải xua hết mấy suy nghĩ dư thừa trong đầu cậu đi.
– Chủ nhân…
Riel gọi một tiếng rồi im lặng, Kan kiên nhẫn chờ cậu, không hối thúc, không giục giã, chỉ lẳng lặng nắm đôi tay gầy. Cuối cùng, Riel khẽ gật đầu. Mặt trời bị cậu kéo xuống bùn không muốn trồi lên nữa, cậu cũng không thể vờ như mình không cần được hắn sưởi ấm nữa. Cảnh chịu đòn thay cơm và hầu hạ dưới thân người khác khiến sức chịu đựng của cậu đã gần hao cạn hết, cậu đầu hàng, gục đầu vào ngực Kan, chắp hai tay thầm khấn một lời cầu nguyện. Ông trời ơi, xin cho con ích kỷ một lần này, con không dám mong được ở mãi bên chủ nhân, chỉ xin đến lúc ngài ấy vứt con đi. Đổi lại, con cam nguyện làm nô suốt kiếp, không được đứng thẳng làm người.
Kan không biết đến lời khấn của Riel, hắn chỉ biết cậu đã hứa sẽ ở bên cạnh hắn, và việc hắn phải làm là khiến cho lời hứa này kéo dài mãi mãi.
[hết chương 22]