Cúi mình hôn em - Ngoại truyện 3: "Không phạt ngươi."
Ngoại truyện 3: “Không phạt ngươi.”
Hôm nay Kan mới bước vào phòng Riel đã thấy hắn là lạ. Nét mặt hắn trầm xuống, môi hơi mím lại, cậu nhận ra hắn đang tức giận. Kan không thường tỏ vẻ tức giận ra mặt như vậy, hẳn là đã xảy ra việc gì đó khiến hắn không kiềm chế nổi. Riel vô thức hơi co người lại, một nỗi sợ dâng lên trong lòng cậu. Mỗi khi chủ nô khó chịu cậu đều bị đem ra làm công cụ trút giận, đấm đá đòn roi chỉ là màn dạo đầu, tiếp sau đó sẽ là những trò tra tấn tàn bạo hơn nhiều. Nhiệm vụ của cậu là phải làm cho chủ nhân vui, cho dù đó nghĩa là cậu phải bò theo lũ chó cố gắng cầu xin chúng nó leo lên người mình, hay tách rộng hai chân để chủ bơm nước ớt vào hậu môn đã xây xước vì bị cọ xát liên tục, thân dưới nóng rát như ngâm trong lửa khiến cậu quằn quại trên đất, cậu càng đau đớn chủ nhân càng vui vẻ. Càng nghĩ cậu càng cảm thấy mình mẩy đau buốt lên, tuy thế cậu vẫn chầm chậm bước về phía người chủ hiện tại của mình.
Từ lúc vào phòng Kan không nhìn đến cậu, chỉ ngồi bên bàn im lặng gõ ngón tay lên mặt gỗ. Đáng ra cậu không nên tìm đến hắn, nhỡ đâu chính vì chủ động mà cậu sẽ phải thấy mặt đáng sợ, bạo lực của người vẫn luôn rộng lượng, dịu dàng này, nhưng cậu không cản được bước chân mình. Cậu muốn an ủi hắn, xoa dịu hắn, muốn hắn chỉ biết đến cảm giác thoải mái và dễ chịu, cho dù cái giá phải trả có lẽ không phải nhỏ.
Kan vẫn nhíu chặt đôi mày, hơi cúi mặt nhìn tờ giấy viết thư trên bàn. Hôm nay quả thực là mệt, một vài trục trặc dưới nhà xưởng khiến việc sản xuất ngừng trệ, mất cả ngày vẫn chưa giải quyết xong. Chuyện làm ăn trọng chữ tín, hắn không muốn trễ thời gian giao hàng cho khách, nhưng có lẽ phải tạ lỗi với người ta để xin dời hạn lại. Đang định cầm lấy bút thì một bóng người lọt vào mắt hắn, Kan nhìn sang, thấy Riel đang rụt rè đứng trước mặt mình.
– Chuyện gì vậy? – Kan không nghĩ hiện tại mình có thời gian cho Riel, hắn hỏi mà không nhìn cậu nữa, chỉ chăm chú vào tờ giấy trên bàn.
– Thưa chủ nhân, xin ngài dùng tôi…
– Hả?
– … dùng tôi để trút giận, chủ nhân.
Kan nghe vậy liền biết Riel nhận ra hắn đang tức giận nhưng vẫn tự dâng mình lên. Trút giận bằng cách nào? Đánh cậu ư? Hay là… Vừa thấy khuôn mặt e dè, giọng nói nhỏ nhẹ kia Kan đã thấy không còn gì đáng phiền lòng nữa, hắn định nói chuyện này không liên quan đến Riel, nhưng rồi nghĩ lại mà bảo:
– Cởi quần áo lên giường nằm đi.
Riel cố giấu run rẩy, làm theo lời Kan. Cậu cởi sạch áo quần trên người rồi quỳ lên giường, cúi đầu, nâng cao mông để chủ nhân tiện sử dụng. Kan cũng cởi hết ra, vỗ nhẹ vào mông cậu, hắn ra lệnh:
– Nằm ngửa ra.
Riel giật mình đổi tư thế, cậu dùng tay ôm lấy hai đùi, tách rộng. Kan muốn nhìn thấy mặt cậu lúc cả hai thân mật, nếu làm từ phía sau hắn không thể biết được cậu đang bày ra vẻ mặt thế nào, vui thích vì dục vọng hay nhẫn nại trước đau đớn. Gỡ hai tay cậu ra khỏi đùi và kê một cái gối dưới hông cậu, Kan vòng hai chân cậu quanh hông hắn, rồi áp người xuống để vùng háng hai người dán sát vào nhau, cạ nhẹ nhàng. Từ lúc tiến đến bên Kan, Riel không mong chờ sự nhẹ nhàng này. Nét ngạc nhiên trên mặt cậu được Kan thu hết vào mắt, hắn mỉm cười dẫn tay cậu xuống vật đã cương cứng của cả hai, bọc chúng trong hai bàn tay nắm lại. Cọ xát biến thành động tác thúc hông, Riel ngửa đầu rên một tiếng, Kan hài lòng áp xuống càng sâu, mút một dấu hôn lên cổ cậu.
– Chủ nhân… Chủ nhân…
– Ừm. – Kan đáp lại mà không ngừng nghỉ, còn mút thêm một dấu nữa lên phần cổ bên kia. – Lỏng tay một chút.
Lỏng tay một chút vì nghe Riel rên hắn lại lớn thêm một vòng. Chà xát một hồi Riel run rẩy bắn ra trước, Kan thì vẫn nóng hực như sắt nung và cứng như đá. Hắn để cho người dưới thân có thời gian dịu xuống sau cơn cực khoái, vừa chờ vừa thong thả phết tinh dịch vương vãi trên bụng cậu và bụng mình lên mấy ngón tay. Kan vui thực sự. Làm sao hắn có thể không nhận ra nhóc con này dù đang rất sợ nhưng vẫn dâng đến tận miệng cho hắn giải khuây chứ? Và đương nhiên hắn đâu nỡ lòng nào làm cậu khiếp hãi thêm, đây là dịp tốt để cậu thấy hắn thật sự sẽ không tổn thương cậu. Như bọn chủ cũ đã làm.
Khi thấy nhịp thở của Riel đã ổn định hơn một chút, Kan mới đẩy ngón tay dính tinh dịch vào trong người cậu. Cửa nhỏ đã quen đón khách ghé thăm, có chất bôi trơn càng làm ngón tay hắn đi vào thuận lợi. Riel hơi run rẩy, cậu vẫn chìm đắm trong dư âm của lần cao trào vừa rồi và cảm giác hoang mang vì được đối xử nhẹ nhàng như thường lệ, nhưng cậu vẫn phối hợp thả lỏng để Kan nhanh chóng mở rộng lối vào cơ thể mình. Ba ngón tay Kan đảo nhẹ và chạm đến một điểm hơi gồ lên khiến Riel phải ưỡn người. Hắn biết mình đã tìm đến đúng vị trí bèn kích thích nơi đó không ngừng. Hai chân Riel trượt khỏi hông Kan, căng cứng theo thân người cậu như một cánh cung, tay cậu bấu tay vào khăn trải giường bên dưới, vật nhỏ ban nãy hơi xìu xuống nay lại cương lên. Kan ghé bên tai cậu nói nhỏ:
– Riel, nhớ cho kỹ, đây là cách ta tra tấn ngươi.
– Chủ nhân… ưm…
– Chúng có dạy ngươi xin tha thế nào không?
– Thưa… không… ư… Tôi không được phép… Chủ nhân… Tôi là… thứ nô lệ ti tiện… hèn hạ… ưm… hức… dơ bẩn…
– Riel?
Kan dừng tay, ngẩng lên nhìn chằm chằm vào mặt Riel. Có gì đó không ổn lắm. Ánh mắt cậu như đang xuyên qua hắn mà nhìn một bóng ma nào đó trong quá khứ.
– Là… là con chó dâm dục… Không được xin tha…
– Riel!
Chết rồi. Kan vội vàng rút tay ra. Hắn quên mất Riel không phải đối tượng bạn tình bình thường để có thể buông mấy lời châm chọc vờ vĩnh. Hắn ôm lấy cậu, vùi đầu cậu vào hõm vai mình hòng ngăn cậu tiếp tục nói những lời sỉ nhục bản thân. Cậu không khóc nhưng cứ run lên từng hồi, Kan cảm thấy đôi môi ướt át vì bị răng tự cắn vào vẫn mấp máy trên da mình.
– Riel, ngoan. – Kan vỗ vỗ lưng cậu, cố gắng dỗ dành. – Không phải, ngươi không phải là chó, không dơ bẩn… Ngoan.
Nhưng hắn không thể nói rằng cậu không phải một tên nô lệ ti tiện, hèn hạ, và điều này làm hắn còn bức bối hơn cả việc nhà xưởng đang ngừng hoạt động kia. Hắn có thể dễ dãi với cậu, thậm chí chăm sóc cậu, nhưng những việc đó không có nghĩa rằng cậu không còn thân phận nô lệ, dù chỉ là của riêng mình hắn. Lần đầu tiên Kan nhận ra mình không đơn thuần muốn giữ cho cậu bé này không bị tổn thương mà còn hơn thế, hắn muốn cậu không còn phải quỳ dưới chân người khác nữa, có thể phản kháng nếu bị bắt nạt, khi dể, có thể nói điều mình muốn, làm điều mình thích. Nhưng rốt cuộc tất cả những gì hắn có thể làm là ôm cậu trong tay để cảm xúc của cậu trôi đi, đến khi cậu nói nhỏ “chủ nhân, tôi không sao” hắn mới buông cậu ra.
Riel cúi gằm mặt, không dám ngước lên nhìn Kan. Tủi nhục và tuyệt vọng ngập trong lòng cậu. Cậu không những không giúp được chủ nhân thư giãn mà còn khiến ngài mất hứng, phải quay ra trấn an cậu. Mình có tư cách gì? Chỉ là một nô lệ thấp hèn, đê tiện hơn cả súc sinh. Chủ nhân tốt một chút thì tưởng đã thoát kiếp làm nô hay sao?
– Chủ nhân, tôi xin lỗi ngài. Xin ngài trừng phạt tôi.
Phạt tôi vô dụng, làm tốn thời gian của ngài. Phạt tôi ngu ngốc, không biết thân phận làm ngài mất hứng. Riel quỳ xuống sàn, bày ra tư thế nhận phạt. Trong một thoáng Kan đã định gật đầu. Nô lệ làm sai thì phải chịu phạt, huống chi Riel là dục nô đang hầu hạ hắn, thế mà cậu đã đạt cao trào một lần còn hắn vẫn chưa kịp làm gì thì đã mềm xuống vì trận rối rắm vừa rồi. Nhưng phạt như thế nào? Riel từng nói cho hắn một hình phạt khác ngoài bắt cậu xuất ra liên tục khi cậu lỡ không kiềm chế nổi: chủ nô đá vào bộ phận yếu ớt giữa hai chân cậu, đá liên tục đến khi cậu trợn trắng mắt, sùi bọt mép ngất đi trong đau đớn. Hiện tại Riel cũng đang mở rộng chân trước mắt hắn, chờ đợi…
Kan lắc đầu, biết mình không thể chịu nổi cảnh tượng ấy. Hạ quyết tâm, hắn ngồi ra mép giường, vuốt cho phần cơ thể vừa mềm xuống cứng lên trở lại rồi nói:
– Lên đây, tự ngồi lên nó.
Riel không dám chậm trễ, nghe lời đứng dậy, tiến đến định ngồi vào lòng Kan. Hắn chợt nhớ ra, bèn ngăn cậu:
– Làm ướt nó trước đã.
Tinh dịch đã khô rồi, không thể không làm lại bước bôi trơn. Riel hiểu ý, cảm kích ngậm lấy, nhả nước bọt làm ướt tận gốc vật sắp đâm vào người mình. Khi thấy đã đủ, Kan nhấc cậu lên, để cậu đặt chân hai bên người mình. Riel hơi bối rối vì không biết đặt tay vào đâu, Kan lại giúp cậu một phen, hướng dẫn cậu bám lên vai hắn. Xong xuôi đâu đó, hắn để cậu hạ người xuống. Vật cứng kia không chui được vào ngay mà trượt qua cửa động mấy lần làm cậu phải điều chỉnh lại, rồi nó cũng ấn vào bên trong, được cậu từ từ nuốt lấy. Kan chờ một lúc cho cậu thích nghi rồi mới bảo:
– Tự cử động đi. Đến bao giờ ta bắn được thì ngừng.
Riel hít thở mấy hơi, bắt đầu nhấc lên hạ xuống eo hông. Kan đưa một tay chạm vào đầu vú cậu, xoa nhẹ, tay còn lại hắn tìm đến vật nhỏ bên dưới đang lắc lư theo nhịp cơ thể cậu. Tay Riel bấu nhẹ vào vai Kan.
– Đừng chỉ lên xuống như thế, tìm đến điểm ban nãy ta chạm vào ấy.
– Vâng, thưa chủ nhân…
Riel lắc hông thay đổi góc độ, đâm ngay vào nơi khiến hai chân cậu muốn nhũn ra. Đầu vú bên kia cũng bất chợt lọt vào một nơi ấm áp, ẩm ướt, được một vật mềm mại liếm lên. Trong lúc đang tìm cách đối phó với cơn nóng chạy giần giật khắp người, Riel nghe Kan bảo:
– Đừng cắn môi lại đấy.
Không cắn môi lại thì tiếng rên rỉ của cậu lập tức ngập tràn căn phòng. Mặc dù trên dưới, trong ngoài cơ thể đều chịu kích thích nhưng Riel coi như là người có kinh nghiệm, lại đang tự mình tìm khoái cảm nên cậu tránh được mấy lần suýt tiết ra. Đoán rằng Kan sẽ phạt bằng cách để mình bị vùi dập trong biển dục vọng mà không được về bờ, cậu vẫn cố dìm mình thật sâu tận đáy nếu đó là điều Kan muốn. Mặc cho cơ thể đau tức, cậu thực lòng chỉ mong Kan vui sướng. Tuy nhiên, khi đang chìm dưới đáy biển lạnh đến ngạt thở, một vòng tay ấm áp đã ôm lấy cậu, nhấc cậu lên khỏi mặt nước. Kan xoay người đẩy cậu trở lại tư thế nằm ngửa, không có gối kê bên dưới, hắn nắm hai bên hông để nâng cậu lên, giành lại quyền chủ động. Riel chỉ kịp kêu lên một tiếng trước khi Kan cho cậu thấy lực đẩy và tốc độ của hắn có thể mạnh và nhanh đến mức nào, đủ cho cậu tấp thẳng lên một bến bờ ngây ngất, ủ lấy cậu trong những tia nắng ấm đến nóng bỏng như dòng dịch thể hắn bắn vào bên trong cậu ngay sau đó.
Cả Kan và Riel đều phải mất một lúc lâu mới hồi phục lại sau cơn cực khoái. Hắn rời khỏi người cậu, kéo khăn trải lau tạm một lượt rồi mới khẽ gọi:
– Riel.
– Chủ nhân… Ngài…
– Thích không?
– … – Riel nghẹn ngào, không trả lời nổi.
– Không phạt ngươi, Riel ngoan lắm.
– Chủ nhân…
– Những chuyện này không phải để làm ngươi đau, làm ngươi nhục nhã. Riel, ta mua người về để tìm vui cho mình, nhưng cũng sẽ không thiếu phần của ngươi.
– Chủ nhân…
– Nên đáp lại thế nào nhỉ?
– Cảm ơn ngài, cảm ơn, chủ nhân.
– Ừm.
Kan mỉm cười. Cậu nhóc này dễ thương vượt mức mong muốn của hắn mất rồi.
[hết ngoại truyện 3]