Hiến Dâng - Chương 4 : Hắn tồi thật
Hắn bất ngờ trước lời đề nghị của em. Đây không phải là lần đầu tiên trong đời hắn nghe câu hỏi này. Hắn quá quen thuộc với những câu hỏi gọi mời của những cô gái mại dâm yểu điệu, lả lướt nơi những nhà thổ của miền quê. Họ đến với hắn với tư cách là những cô gái trong sáng, thuần khiết nhưng phải bán mình cho nơi đây vì lừa lọc và tiền bạc. Họ rỉ tai hắn những câu nói bẩn thỉu nhất về tình yêu và tình dục chỉ để thỏa mãn cái nhu cầu của họ. Họ vuốt ve ngực hắn, khen ngợi dáng người khỏe khoắn và săn chắc của hắn, thêm vào đó vài câu mỉa mai đầy “tinh tế” mà các cô cho rằng có thể để lại ấn tượng trong lòng hắn.
Nhưng hắn là một thầy giáo, hắn luôn cố giữ lấy bản thân mình uy nghiêm nhất có thể, dẫu có bị người ta chê cười vì xuất thân của hắn, ít nhất họ vẫn tôn trọng tri thức mà hắn đem lại. Và chính cái đó lại là thứ mà những cô gái kia đem ra để mua vui và cười cợt với nhau. Đó là lí do hắn luôn tránh xa nhà thổ nhiều nhất có thể.
Em đứng trước mặt hắn, mặt cúi gằm, đôi mắt ửng đỏ lên sau khi hỏi hắn câu hỏi đó. Hắn đâu ngờ cô học trò ngây thơ và cao quý của hắn lại thốt ra câu nói bẩn thỉu không khác gì những cô gái nhà thổ kia. Nhưng hắn không quan tâm. Dẫu em có như thế nào, em nói điều gì đi chăng nữa, chắc chắn phải có lí do sâu xa đằng sau. Mà kể cả cái lí do có “bẩn thỉu” như cái câu nói kia, nó vẫn là cái lí do “trong sạch” nhất trong lòng hắn. Vì em là cô học trò đáng yêu của hắn…
“Điều gì khiến cho em đề nghị tôi như vậy, tiểu thư?”
Em ngước mắt lên nhìn hắn, nói nhỏ: “Em sắp kết hôn rồi, thưa thầy. Kết hôn với người mình không yêu. Vì vậy… nên…”
Em ngập ngừng, nuốt nước bọt, khịt mũi khe khẽ vì nén tiếng khóc. Em nói tiếp: “Nên ít nhất em muốn trao lần đầu tiên của mình cho người mình yêu, thưa thầy.”
Nói xong em lại tiếp tục cúi gằm mặt xuống, người run lên như chờ đợi câu trả lời từ hắn.
Một lần nữa, hắn lại tiếp tục bất ngờ trước câu trả lời của em. Em yêu hắn? Em – một cô học trò nhỏ, ngây thơ hồn nhiên, một cô tiểu thư cao quý lại đi yêu một kẻ xuất thân thường dân như hắn, một tên thầy giáo nghèo hèn. Ôi, tiểu thư của tôi, em chả khác nào bà cố của tôi – người đã bất chấp sự ngăn cản của gia đình để đến với ông tôi. Nhưng kết cục thì sao… Không, tôi không muốn em lặp lại vết xe đổ như bà ấy.
Hắn chìm vào dòng suy nghĩ miên man, thấy vậy em bèn níu lấy tay áo của hắn, nói nhỏ: “Thưa thầy…”
Hắn nhanh chóng hất tay em ra, lạnh lùng nói lớn:
“Em về đi, tôi không đồng ý với lời đề nghị đó. Em là một tiểu thư quý tộc, ở nơi đây trinh tiết là thứ quý giá nhất của người phụ nữ. Em không thể trao nó cho tôi, em phải trao nó cho người chồng của mình. Về đi, Bella…”
Em giật mình trước lời nói của hắn, nhưng em không hề e sợ nó. Em đã nghe hắn mắng em cả ngàn lần trong tiết học với hắn, em đã sớm quen những lời dạy dỗ sáo rỗng này rồi. Nhưng qua những cuốn sách cổ em đã đọc, em học được rằng chỉ có cố gắng vượt qua khó khăn, sống theo mong muốn của mình mới có thể đạt được hạnh phúc.
Em bước tới gần hắn, giang tay ôm lấy hắn. Đôi tay nhỏ bé, trắng ngần của em vòng lên ngực hắn, bàn tay mở rộng như muốn ôm hết bộ ngực rộng lớn này. Em áp đầu mình vào ngực hắn, cọ cọ nhẹ nhàng, mái tóc vàng rơi trên chiếc áo sơ mi trắng. Em nỉ non với hắn bằng giọng nói đáng yêu, ngọt ngào nhất có thể, thứ mà chỉ người yêu mới dành cho nhau.
“Em xin thầy, lẽ nào thầy lại đành lòng nhìn em gả cho người em không yêu? Mà hơn hết, thầy có bằng lòng nhìn em phải sinh con cho người đó, chìm vào những đau khổ như những người phụ nữ trong những cuộc hôn nhân chính trị không?”
Em ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn hắn, rồi lại tiếp tục cọ đầu vào ngực hắn. Hành động này của em như coi hắn là người yêu thật sự của mình. Và trong khoảnh khắc này, có lẽ chỉ có kẻ ngu mới không đồng ý với lời đề nghị của em. Mặc dù hắn tự nhận bản thân mình tỉnh táo nhưng đứng trước mặt em, không biết có phải vì cốc rượu mà hắn vừa uống hay không, hắn trở lên lung lay.
Hắn cũng yêu em. Một tình yêu bị ngăn cấm. Nhưng hắn nhận ra rằng chỉ cần hắn động vào em, chỉ một chút thôi… Một nụ hôn, một cái nắm tay, nếu bị phát hiện, hắn sẽ rơi đầu. Dẫu hắn có tự nhận rằng bản thân mình tỉnh táo như thế nào, kể cả khi nghĩ đến hậu quả của việc này, nhưng với bản tính nguyên thủy của đàn ông, hắn không thể không mềm lòng. Hắn tồi thật…